• Single Content

    Bát nước chè xanh ( đặc sản chè thái nguyên )

    Bát nước chè xanh .

    Hồi ôn thi Đại học tôi ở trọ nhà bà, căn nhà không rộng nhưng ấm cúng sạch sẽ. Bà có quán nước nhỏ bán bánh kẹo chè thuốc cho khách vãng lai. Quán nhỏ, tranh tre nứa lá thôi nhưng lúc nào cũng đông khách.

    Những lúc rỗi giúp bà hái, rửa chè mới thấy hết cái tận tâm tỉ mẩn của công việc tưởng nhẹ nhàng. Đầu tiên phải chọn những lá chè già ngả màu xanh đen sau đó rửa đi rửa lại nhiều lần. Khi nước trên ấm sôi bắt đầu vò chè thả lên cô thêm một lúc, nước rót ra có màu xanh sóng sánh như mật ong phải hòa thêm nước sôi mới uống được. Buổi trưa hè oi ả thưởng thức vài phong kẹo lạc nhâm nhi bát nước chè tự nhiên thấy thú vị vô cùng, bao toan tính vụn vặt cũng qua đi chỉ còn dư vị ngọt ngọt chát chát trên đầu lưỡi đặc trưng của chè thái nguyên

    Những lúc ấy tôi lại được nghe bà kể chuyện ngày xưa. Những câu chuyện có thật từ chính cuộc đời ngót thế kỷ của bà: “Ngày xưa cũng nhờ bát nước chè này mà lấy đồn Dốc Miếu đấy, nghiện nước chè của tao nên đồn trưởng, đồn phó cho đến lính tráng lúc nào cũng tấp nập, giữa quán là căn hầm bí mật cho hai trinh sát của ta thường trực, thế là bao nhiêu chuyện mà bọn chúng bô bô với nhau đều được ghi lại không thiếu một chi tiết dù là nhỏ nhất...”.

    Chiến tranh kỳ lạ thật, nó đã dệt nên bao câu chuyện giữa đời thường, những con người bình dị như bà, dư vị chè xanh thơm thơm đầu lưỡi bỗng chốc trở thành huyền thoại. Có lẽ đất trời sông núi nơi đây, hào khí nghìn năm hội tụ đã sinh ra những người con anh dũng.chè thái nguyên

    Bà nhìn vào một cõi xa xăm, đôi mắt đục mờ ngân ngấn nước: “Các anh ấy cũng độ mười tám đôi mươi như tụi bay giờ. Ngày họ tiến vào giải phóng Đông Hà đã ăn uống gì đâu, chỉ kịp nhấp ngụm chè xanh, rồi tất tả chạy, hẹn ngày giải phóng về đây giúp mạ bán nước chè, nhưng nào thấy ai trở lại”.

    Quán nước của bà giờ là điểm hẹn cho những người đi xa về ghé vào uống nước nói dăm ba câu chuyện phiếm, là điểm dừng chân chờ xe cho những người ra Bắc, vào Nam và nhất là đám học trò trường huyện như chúng tôi. Trước khi vào lớp ghé quán ăn kẹo lạc, đi học về ghé quán ăn bánh mì chờ nhau, quán nhỏ vì thế lúc nào cũng tíu tít tiếng cười. Trong đám có đôi nào không chịu học hành, có tình có ý với nhau bà biết hết, lúc đầu bà nhẹ nhàng khuyên bảo nên tập trung vào việc học đã, nếu không nghe, bà mắng, mắng sa sả không nể nang gì. Nhiều đứa ngượng không dám lôi thôi nữa. Mắng thế nhưng bà thương như con cháu trong nhà nên không đứa nào giận, chỉ thấy buồn khi ngày qua lưng bà còng hơn, tóc bà bạc hơn vì năm tháng.

    Ngót mười năm hôm nay mới có dịp về ngã ba xưa, phố xá cảnh sắc giờ đã đổi khác. Bà đã về với tổ tiên. Quán nhỏ ngày xưa giờ thay thế bằng quán karaoke máy lạnh hai tầng sang trọng. Biết cuộc sống là có sự đổi thay, là có sinh ly tử biệt nhưng sao vẫn thấy buồn. Thèm bát nước chè thơm thơm ngọt ngọt và nghe bà kể chuyện ngày xưa.

    Để lại bình luận

    Sale

    Không sẵn có

    Hết hàng